Cô Giáo Chủ Nhiệm Đêm Cuối Năm Và Bài Học Sinh Học Riêng
Cô Giáo Chủ Nhiệm Đêm Cuối Năm Và Bài Học “Sinh Học” Riêng
Buổi tổng kết vừa kết thúc, ánh nắng cuối ngày quét nhẹ qua dãy hành lang vắng. Trong lớp học, chỉ còn cô Hà – mái tóc búi lơi, chiếc áo sơ mi trắng khẽ bung cúc trên cùng vì nắng oi. Minh bước vào, mùi phấn và mùi nước hoa dịu nhẹ của cô quyện vào nhau, khiến không khí như đặc quánh lại.
“Cô… em để quên tài liệu.” – giọng Minh trầm hơn mọi khi. Cậu không nhìn vào tập hồ sơ, mà nhìn cô. Nhìn lâu. Như thể ánh mắt ấy đang lần từng đường khuy áo, từng khoảng hở nhỏ nơi xương quai xanh cô khẽ lộ.
Cô Hà không nói gì. Chỉ đặt tay lên bàn, quay lưng về phía cậu.
“Về rồi chứ? Cô đang dọn nốt…” – nhưng giọng nói ấy… chậm, êm, và thấp hơn thường lệ. Như không hẳn là lời từ chối.
Minh tiến lại gần. Rất gần. Đến mức hơi thở cậu chạm vào gáy cô.
“Cô từng nói… có những bài học chỉ nên học khi đủ lớn.”
Cô khựng lại. Không quay đầu. Nhưng cúc áo thứ hai đã được tay cô mở từ lúc nào.
Ngoài cửa sổ, gió lùa nhẹ, thổi tung vài trang giấy trắng bay khỏi bàn. Còn trong lớp học, bài học sinh học cuối cùng – bắt đầu bằng cái siết tay không có trong giáo án, và kết thúc ở nơi lý trí không thể can thiệp.